NEWSCSAGA news

Chuyện đời của một gái bán dâm mắc AIDS

03/10/2014 09:45:01 222
Hết ngày điều trị ở Bệnh viện 09, Hà Đông (bệnh viện chăm sóc bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối), Thùy Linh về một phòng trọ nhỏ trên phố Kim Liên. Chị tắm rửa, mặc một chiếc quần bò, áo phông sặc sỡ, xỏ chân vào đôi giày cao gót, cuốc bộ sang đường Lê Duẩn b

Chuyện đời của một gái bán dâm mắc AIDS

Ban ngày điều trị AIDS giai đoạn cuối, đêm xuống đường làm gái bán hoa, hơn 7 năm nay chị Nguyễn Thùy Linh 30 tuổi (Hà Nội) buộc phải làm nghề này kiếm sống.

Chuyện đời của một gái bán dâm mắc AIDS 1

Chị Nguyễn Thùy Linh, 30 tuổi làm nghề mại dâm 7 năm. Những ngày bệnh cuối đời, chị muốn bỏ về, sống lương thiện cùng con. Ảnh: PD

Một ngày làm việc của gái bán dâm "quá đát"

Hết ngày điều trị ở Bệnh viện 09, Hà Đông (bệnh viện chăm sóc bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối), Thùy Linh về một phòng trọ nhỏ trên phố Kim Liên. Chị tắm rửa, mặc một chiếc quần bò, áo phông sặc sỡ, xỏ chân vào đôi giày cao gót, cuốc bộ sang đường Lê Duẩn bắt đầu cuộc sống về đêm. Vóc dáng gầy gò, khuôn mặt trắng bệch không tô son, điểm phấn, chốc chốc run lên vì mưa lạnh. Cách đó không xa, những bạn nghề của chị đang cầm ô, chờ đón khách làng chơi từ dòng người qua lại.

"Trong một đêm nếu may mắn em có thể đón được 2 đến 3 khách. Khách đi nhanh sẽ trả em 200.000 đồng.Với khách qua đêm, người hào phóng có thể trả em khoảng 1 triệu, những khách như vậy thường rất hiếm hoi. Em trích ra một khoản trả tiền phòng", người phụ nữ có 7 năm đứng đường làm nghề mại dâm chia sẻ. Đấy là may mắn, trên thực tế mỗi ngày chị chấp nhận đi khách với giá vài chục ngàn, còn hơn rất nhiều đêm di chuyển vài địa điểm vẫn ế.

Những ngày đầu làm nghề, Linh thấy tội lỗi nhiều lắm.Chị luôn tự nhủ cái thân thể này không thuộc về mình, sẽ không còn thấy nhơ nhuốc. Khi quen rồi chị xem đây là công việc kiếm tiền khả dĩ nhất, trung bình mỗi ngày thu được 200.000 đồng. Không giống gái gọi cao cấp, Linh tự ra đường bắt khách và đối mặt nhiều rủi ro. Địa điểm hành nghề thường là khu vực công viên Thống Nhất, hồ Thiền Quang, Bác Cổ hay vườn hoa YecXanh. Trước chị phục vụ cả đàn ông trẻ, giờ chỉ nhận khách từ 50 đến 70 tuổi, do cơ thể ngày một tàn tạ.

Trong lúc làm nghề, Linh không nói mình có AIDS, cũng không nói tuổi thật. Song có một nguyên tắc cố hữu 7 năm nay của chị là bắt buộc đối phương phải đeo bao cao su. Đa phần các “quý ông” sẽ tuân thủ, có người dùng tận 2 cái, nhưng một số khác biết mình có bệnh nhất quyết không sử dụng. Trong tình huống đó, Linh cũng không thiết phục vụ họ nữa. Chị từng bỏ khoảng chục khách vì thái độ không tôn trọng nguyên tắc này.

“Em bán thân nuôi miệng nhưng nhận đồng tiền cũng rất nhục nhã. Nhiều lần em bị khách quỵt tiền hoặc chỉ trả bèo bọt vài chục nghìn. Có những khách còn đánh em thâm tím mặt mày”, Linh nói từng câu đứt quãng. Đau đớn nhất là những khi phải gặp phải mấy ông thích cấy bi vào “cậu nhỏ”, vùng kín chị em làm nghề này bị giày xéo đau đớn. Có bận, Linh phải nghỉ làm vài tuần cho vết thương nguôi ngoai, lành lặn.

Mờ sáng hôm sau, Linh lê cái thân xơ xác trở lại bệnh viện. Ở đây, người bệnh được nuôi cơm ngày ba bữa. Chị dùng phần lớn số tiền làm được mua thêm sữa, bánh kẹo để tăng cường sức khỏe.
Đoạn đời lầm lạc

Bệnh viện 09 Hà Đông hửng nắng sau những ngày mưa tầm tã. Dọc các hành lang có những bóng người da bọc xương, đôi mắt lõm sâu, vô hồn, dặt dẹo sưởi nắng. Thùy Linh tựa mình vào cây cột trước phòng hồi sức - cấp cứu. Mái tóc ngắn, vàng hoe, với một thân hình gầy đét, da mặt lỗ chỗ, nhăn nheo, nhìn chị già nua như phụ nữ ngũ tuần.

"Bệnh tật tàn phá, đâu còn ra hình người nữa. Ngày xưa em béo, nặng gần 60 kg, da mịn lắm", Linh nói, kéo theo một cơn ho khan dữ dội. Sau cơn ho lao, mặt chị đỏ bừng, càng làm da mặt rỗ căng lên đáng sợ.

Người phụ nữ 30 tuổi đắn đo không biết bắt đầu kể cuộc đời mình từ đâu. Chị nhớ đến thuở 20 lây HIV từ chồng, rồi lắc đầu nguầy nguậy chắc phải từ rất lâu trước đó, năm chị 12 tuổi. “Em học dốt lắm, không vào đầu được chữ nào. Học đến lớp 6 thì bà già bắt bỏ, em còn sung sướng vì thế”, chị chốt lại rằng đây là dấu mốc mở đầu cuộc đời thảm bại của mình.

Nhà ở đường Bưởi, bố mẹ Linh là viên chức nhà nước trong ngành bảo hiểm. Hai người anh trai làm bảo hiểm, ngân hàng; còn Linh xin được chân thổi cơm trong cơ quan của bố. Tuổi đôi mươi Linh yêu một anh chàng hơn 3 tuổi, nhà ở Kim Liên mà không hay biết người đó nghiện hút. Tận khi mang bầu tháng thứ tư, chị mới vô tình thấy chồng cùng một người họ hàng chích ma túy. Linh hoảng sợ bỏ về nhà ngoại, cũng chẳng được mấy hôm vì nghĩa vợ chồng mà quay về.

Hai tháng sau, chồng Linh bị lên zona tái đi phát lại. Hai người đi khám, bàng hoàng nhận cái tin cả vợ chồng và đứa con trong bụng đều bị nhiễm HIV. Vượt lên đau đớn, chị sinh con, cố gắng nuôi nấng. Đứa bé ở với chị được 18 tháng thì qua đời. Người chồng cũng chết theo vài tháng sau đó. Gia đình kỳ thị, người quen tránh như tránh hủi. Chị đành bỏ việc, dạt nhà đi làm nghề mại dâm từ đó.

Năm 2009, khi làm việc ở khu vực Ngọc Hồi, Linh quen với người chồng thứ 2. Một người mua dâm, một người bán dâm thấy hợp tính mà nhanh chóng đăng ký kết hôn về sống cùng nhau. Ước ao một đứa con, Linh đến bệnh viện ngay từ đầu để được điều trị dự phòng lây nhiễm HIV từ mẹ sang con. Sau bất hạnh lần đầu, chị thực sự hy vọng có một mái ấm hạnh phúc.

Mùa xuân năm 2010, cu Tít, con chị, chào đời khỏe mạnh. Khi con chưa đầy tháng thì chồng bị bắt vì sử dụng và tàng trữ ma túy. Linh đồng thời cũng nhận được bản án tử - HIV đã chuyển sang giai đoạn AIDS. Mái ấm hạnh phúc không còn, người phụ nữ bất hạnh bỏ con 4 tháng để cho bà nội chăm sóc, quay lại bán dâm để có tiền nuôi thân bệnh và con nhỏ. Giáp Tết năm 2013, chị thường bị sốt, hạch mọc ở nách, cổ, bẹn. Mười năm chống chọi, căn bệnh thế kỷ đã đến giai đoạn cuối. Nguyễn Thùy Linh được vào Bệnh viện 09 điều trị. Ngày ở viện, đêm chị lại đứng đường.

Từ khi dính vào căn bệnh này, hai anh trai kỳ thị xa lánh, bố mẹ đẻ hững hờ. Tám tháng nằm viện, mẹ Linh chỉ đáo qua đây một lần tiếp tế đồ ăn rồi đi ngay. Cách đây vài ngày Linh về nhà lấy đồ, được bố mẹ hứa khi nào chị khỏi lao sẽ cho dọn về sống với ông bà.

Những ngày ở bệnh viện, chị càng nhớ con nhiều. Giấc mơ được bế ẵm cu Tít vào lòng mà hôn hít cho thỏa cứ lặp lại. Nhưng chị không dám về thăm con vì sợ lây lao. Năm nay Tít 5 tuổi, đã biết hết mặt chữ. Bà nội tách cháu khỏi Linh từ sớm, để tránh đi theo vết xe đổ của bố mẹ và Linh luôn cảm ơn bà vì điều đó. “Hôm trước nhớ con quá em trốn viện về thăm. Thằng bé ngoan lắm, nó lao ra ôm mẹ, nhưng em lùi xa, vẫn bịt khẩu trang nói chuyện với con. Lâu rồi hai mẹ con chưa ăn cơm cùng nhau”, Linh nói, trên đôi mắt vô hồn đã rớm lệ.

Mấy ngày nay, tâm trạng Linh không tốt. Hai người bạn bệnh, trong đó có một người cùng tuổi với chị vừa chết. Chị buồn chán, cả ngày ủ rũ, không thiết đi làm nữa. Chị mong nhanh đến tháng 12, lúc đó chữa xong lao sẽ được về sống với con. Những ngày cuối đời, chị muốn ở bên, bù đắp cho đứa con của mình ít tình thương.

Khuôn mặt rỗ, vóc dáng gầy gò nhưng ở người phụ nữ 7 năm làm nghề mại dâm vẫn có cái giọng trong trẻo, tâm hồn chân chất - điều vốn không nên có ở một gái bán hoa. * Tên nhân vật đã thay đổi.
Theo giadinh.net.vn